Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Nhà văn đi mua nhà

Nhà văn đi mua nhà

Nhà văn đi mua nhà


SGTT.VN - Nhưng rồi không gian lý tưởng ấy của gã hâm bị phá vỡ khi gã từ giã kiếp sống độc thân. Hai đứa nhóc ra đời. Chúng quậy phá, chạy nhảy, té ngã, la khóc… Đồ đạc trong nhà gã chật cứng. Mấy lần gã suýt vỡ tim khi ẵm con đi cấp cứu… Giờ gã hâm không còn vô sản nữa mà có cả một gánh nặng. Cái “gánh nặng” ấy cần một ngôi nhà lớn để chứa đựng, để lũ nhóc còn có không gian cho tuổi thần tiên! Vậy là hắn nỗ lực cày bừa. Được lưng vốn kha khá, gã hâm bắt đầu nghĩ đến việc mua nhà…











Trong một tiểu thuyết của đại văn hào Dostoevsky, có một chi tiết khiến những kẻ từng sống trong cảnh không nhà như tôi thật ấn tượng. Có một anh chàng nhà văn nghèo đi thuê phòng. Nghèo kiết xác nhưng đi xem nhà trọ chỗ nào anh cũng chê. Anh chàng lý luận: ở chỗ hẹp, tăm tối, ý nghĩ của anh ta cũng hẹp, tăm tối theo. Túi tiền xẹp lép nhưng anh ta muốn có được căn phòng vừa rộng, vừa thoáng, có nhiều cửa sổ, có vườn cây xanh… Thoạt đầu, độc giả phì cười trước “tham vọng” của anh chàng. Nhưng sau cái cười tự nhiên ấy là sự cảm thông khát vọng chính đáng của con người. Ngẫm ra, sống ở trên đời, ai lại không mong có được một ngôi nhà che mưa che nắng. Ngôi nhà – nơi trú ngụ, là tổ ấm, là cái nôi của sáng tạo… Là nhà văn, bạn càng cần có một không gian yên tĩnh, chí ít vài mét vuông để có thể đặt một cái bàn con, một ghế ngồi, một tấm ván ngả lưng, một giá sách nho nhỏ… Với cái góc nhỏ nhoi ấy, nhà thơ, nhà văn sống bằng tưởng tượng, bằng mơ ước, bằng khát vọng sáng tạo… Có nhà văn nào sống ở vỉa hè mà viết được tác phẩm vĩ đại đâu. (Có thể đã từng sống vỉa hè nhưng lúc ngồi viết lại cảnh ấy anh ta đã có cuộc sống khác). Ít ra, để bắt đầu cho công việc viết lách, bạn cũng phải chạy đôn chạy đáo đi thuê một căn phòng trọ. Đã ở nhà thuê mà ôm mộng làm nhà văn thì bạn có thể hoặc là một “người anh hùng thời đại”, hoặc là một gã hâm. Tôi đã từng là một người hâm…


Nỗi khổ của người ở nhà thuê không sao kể xiết. Nhưng dẫu sao, căn phòng hẹp chưa đầy mười mét vuông trên tầng ba của một toà nhà tồi tàn đã từng chia sẻ khát vọng của một kẻ điếc không sợ súng như tôi. Đằng sau dãy phố hào hoa là con hẻm chưa đầy 1m dài hun hút, dẫn đến một cái cửa hang ngập nước. Nước từ trên các tầng lầu đổ xuống, hoà cùng nước từ dưới các đường ống phun lên. Sự giao hoà giữa “đất” và “trời” ấy tạo ra một mùi hôi thúi khủng khiếp. Lê thân đến căn phòng trọ trên tầng ba, dĩ nhiên là chủ nhân của nó phải biết vượt qua cái sân ướt át ấy một cách đầy “nghệ thuật”, để không khỏi bị sa xuống vũng bùn. Qua được “tập 1” gian khổ ấy là ba tầng cầu thang dốc đứng mà tay vịn bằng sắt của nó đã hoen gỉ, rung rinh như răng bà già. Sau một ngày vật lộn với mưu sinh mệt nhoài, nhà văn ấy bắt đầu cặm cụi viết. Không một người bạn tri kỷ nào đủ can đảm leo lên mấy tầng lầu để cà kê nên gã hâm ấy được yên tĩnh viết lách, sáng tạo. Kỳ lạ thay, lúc vô sản là lúc gã hâm thấy mình giàu có nhất. Gã cặm cụi, gã mộng mơ, gã hoá thân vào đủ loại nhân vật, từ nhà tư sản kếch sù đến chính trị gia lỗi lạc, từ thân phận nô tì đến bà hoàng cao sang, từ gã lưu manh vô đạo đến Phật Thích Ca… Gã hâm đóng chặt căn phòng trọ mà ẩn mình, mà sáng tạo, quên đi cái nóng hầm hập, quên mọi thứ trên đời…


Cộc, cộc, cộc…


Có tiếng gõ cửa dồn dập. Sự xuất hiện của mụ chủ nhà đưa gã hâm trở về thực tại trần trụi. Không còn công chúa, hoàng tử, học giả, chính trị gia, mỹ nhân yêu kiều với mối tình lãng mạn nhất nhì thế kỷ. Bà chủ nhà gí tờ “biu” vào mặt làm gã hâm hồn xiêu phách lạc. Tiền điện tăng gấp đôi, tiền nước, tiền đổ rác, tiền dân phòng, tiền canh gác, tiền… cộng với tiền thuê nhà hàng tháng. Gã hâm nhăn nhó, còn bà chủ nhà thì “đá thúng đụng nia”, rồi năn nỉ, rồi thương lượng, rồi lên giá. Bi kịch cho kẻ ở nhà thuê là cái giá đẩy lên của bên cho thuê mà người thuê không phương chống đỡ. Nghĩ tới tìm nhà trọ khác, dọn nhà, gã hâm ớn lạnh. Thôi thì mắc hơn chút đỉnh, gã hâm cũng đành bấm bụng mở hầu bao để yên thân có được một cái “ổ rơm” mà mơ mộng, mà sáng tạo, mà ôm cả thế giới vào lòng…


Ở nhà thuê khổ như vậy, nên khi gã hâm được nâng cấp tạm gọi là “nhà văn” ấy mua được một căn hộ chung cư, gã thấy ngập tràn hạnh phúc. Dù phải vượt lên mấy trăm bậc cầu thang để bước lên tầng 5 nhưng bộ giò gã còn trẻ, khoẻ nên chẳng hề gì. Vất vả một chút cho việc di chuyển nhưng gã có được căn phòng làm việc như anh chàng nhà văn trong tiểu thuyết của Đốt ao ước. Căn phòng rộng, thoáng, có cửa sổ, ngoài bancông còn có thêm mấy chậu kiểng, mấy chậu hoa. Gã tha hồ mơ mộng, mà sáng tạo. Gã viết ào ào…


Nhưng rồi không gian lý tưởng ấy của gã hâm bị phá vỡ khi gã từ giã kiếp sống độc thân. Hai đứa nhóc ra đời. Chúng quậy phá, chạy nhảy, té ngã, la khóc… Đồ đạc trong nhà gã chật cứng. Mấy lần gã suýt vỡ tim khi ẵm con đi cấp cứu… Giờ gã hâm không còn vô sản nữa mà có cả một gánh nặng. Cái “gánh nặng” ấy cần một ngôi nhà lớn để chứa đựng, để lũ nhóc còn có không gian cho tuổi thần tiên! Vậy là hắn nỗ lực cày bừa. Được lưng vốn kha khá, gã hâm bắt đầu nghĩ đến việc mua nhà…


Gã dán mắt vào các tờ báo đăng các tin rao bán nhà, đến ngân hàng Á Châu tìm mấy tờ chợ địa ốc miễn phí. Đúng là có nhiều ngôi nhà rao bán, giá trên trời cũng có, dưới đất cũng có. Với cái “lim” tiền có được, gã dùng phương pháp loại suy dần những ngôi nhà vượt qua cái “lim” chết tiệt. Có chút của cải, gã không còn được ôm cả thế giới vào lòng nữa. Gã hâm bắt đầu hiểu rõ đâu là giới hạn. Cuối cùng, gã cũng có được trong tay một mớ địa chỉ hấp dẫn. “Nhà số, hẻm cụt, yên tĩnh, mặt tiền sáng sủa, nở hậu, điện nước đầy đủ, khu trung tâm, trường học, bệnh viện, giá…”. Chà, nghe qua thật hấp dẫn, điều cốt tử là túi tiền gã cũng hòm hòm với giá căn nhà rao bán. Gã hâm ưu tiên chọn “mặt tiền sáng sủa, nở hậu” lại còn kèm theo “giấy tờ hợp lệ”. Gã xăm xăm lao tới… Bà chủ nhà niềm nở gần như “rinh” gã vào coi nhà. Gã đứng sững sờ, niềm hứng khởi vụt tắt lịm. Trong tuyệt vọng, gã thầm khen: “Mụ chủ nhà này khôn thiệt. Ừ, thì cũng mặt tiền sáng sủa nhưng là mặt tiền đường nhà bên cạnh, còn nhà bà ta chỉ ăn theo. Hẻm yên tĩnh thiệt bởi nó hẹp đến nỗi chẳng có cái xe xích lô nào qua lọt. Còn nở hậu, ái chà, đương không khoảng giữa nhà mụ ta ưỡn ra 1m rồi lại thụt vào. Cái nở hậu đó thật vô duyên, chẳng có ý nghĩ gì. Nhà hẹp té, thảo nào mụ ta chẳng dại gì nói rõ ngang, dài bao nhiêu. Xì, cái nhà này bán một cây mình còn hổng thèm mua, chớ đừng nói tới mấy chục lượng. Biết trước, mình chẳng thèm đi xem nhà chi cho mệt, vừa mất thời gian”. Chủ nhà tiếp tục khoe lợi thế của ngôi nhà, cười đon đả, giọng ngọt lịm. Để tăng phần thuyết phục, chủ nhà bảo gã ngồi đợi để đi lấy “giấy tờ hợp lệ”. Gã bèn cáo lui, lấy cớ về rủ “người nhà cùng tới xem mới quyết định”. Thoát khỏi “mặt tiền sáng sủa, nở hậu”, gã hâm phóng lên con ngựa sắt cà tàng dông tuốt. Không nản lòng, gã tiếp tục nghía thêm vài địa chỉ. “Ngang 10m, dài 20m, hai mặt tiền, khu lý tưởng…”. Gã hâm bị hấp dẫn dữ dội trước thông tin này. Mưa tầm tã, mặc, tan sở, gã tức thì phi ngựa sắt tới nơi “lý tưởng”, lòng đầy nôn nao. Bà chủ nhà còn rất trẻ, rất nhiệt tình đưa gã xem nhà. Gã có cảm giác đó là một hang động với hàng tá ngóc ngách, tối om om. “Nhà này làm càphê sân vườn hết xảy”. Nhìn mặt tiền hẹp té, gã hoang mang hỏi lại: “Ủa, chị nói nhà ngang 10m sao lại…”. Chị chủ cười toe toét, giả lả: “Thì 10m chớ sao. Nhà trước có chồm lên chút đỉnh, nên mặt tiền mình hẹp. Mai mốt về ở, thương lượng mua luôn nhà phía trước, ngang y chang 10m, mặt tiền sáng sủa liền!” “Cái nhà chồm lên đó nếu mua khoảng… bao nhiêu?” “Rẻ rề, chừng 50 lượng, cộng với…” Chị ta đáp tỉnh bơ. Mồ hôi gã hâm nhỏ giọt giọt trên trán. Nếu được như chị ta nói thì đây quả là ngôi nhà lý tưởng nhưng ngặt nỗi, một phần mười số tiền ấy gã cũng không có đủ. Gã hâm bèn nói lời “bái-bai”, không dám hẹn ngày trở lại. Thấy gã tồ tồ, một người bạn hộ tống gã đi xem một địa chỉ “lý tưởng” khác. Vượt qua mấy con hẻm lớn, hẻm nhỏ, thêm mấy cái “suỵt”, ngôi nhà nằm bí rị trong một cái hõm chặn ngang trước mặt hắn. Đến nơi, vừa khát vừa mệt, gã đâm nổi quạu: “Nhà này có nước giấu vợ bé!”


Hơn một tháng lần theo các địa chỉ lý tưởng, người gã phờ phạc, xanh xao, quyển sách viết được mấy trang nằm ì trên bàn, phủ đầy bụi, mốc meo. Gã hâm giật mình bừng tĩnh. Gã ném mấy tờ báo rao bán nhà vào sọt rác, thầm an ủi: “Ngôi nhà mình đang ở là ngôi nhà lý tưởng nhất. Chỉ tội leo 5 tầng lầu nhưng không sao, mình khỏi mất công tập thể dục. Từ từ rồi tính…”


Bài: TRầM HƯƠNG


minh hoạ: leftstudio






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

DỊCH VỤ VẬN CHUYỂN

Dịch Vụ