Phiếm
Làm người ai làm thế
SGTT.VN - Trên dãy Ba Vì có một con chồn vì cứ bị muông thú chê hôi nên tự ái, quyết tu luyện thành người. Ngày kia, chồn gặp được một đạo sĩ thần thông quảng đại, năn nỉ xin được làm đệ tử. Đạo sĩ nhận lời nhưng dặn trước: “Muốn thành người phải giữ mình thanh sạch trong đúng 100 năm, con làm được không?” Chồn cam đoan được. Đến năm thứ 99, đạo sĩ kêu chồn lại bảo:
– Con đã rụng đuôi, trụi lông, nay cần hạ sơn một chuyến để làm quen với thế giới người ta. Nhớ: chỉ cần ăn một miếng thịt hay chửi thề một tiếng là công phu trăm năm thành công cốc!
Chồn cúi đầu vâng dạ rồi xuống núi. Đi một quãng, chồn gặp cụ già ngồi khóc bên đường, bèn hỏi:
– Vì sao cụ khóc?
– Ta đã mổ mắt thay thuỷ tinh thể, nhưng nay đang đi thì mắt mờ hẳn không còn thấy gì, ta nghi bị tráo thuỷ tinh thể nên tủi mà khóc!
Chồn nghiến răng nói thầm: “Làm thầy thuốc ai làm thế!” rồi đi tiếp. Được một quãng thì gặp đứa nhỏ ngồi khóc trước nhà, lại hỏi:
– Vì sao con khóc?
– Cha mẹ con không có tiền đóng 40.000 đồng cho con xem xiếc nên sáng nay cô giáo bắt con ngồi lại trong lớp, chỉ các bạn có tiền đóng mới được ra sân xem, giờ nhớ lại vừa tủi thân vừa thương bố mẹ nên trốn ra đây khóc.
Chồn lại nghiến răng: “Làm nhà giáo ai làm thế!” rồi an ủi:
– Thôi, vào nhà uống sữa đi con.
Em bé ngơ ngác:
– Sữa là gì?
Chồn không kìm được, ngửa mặt kêu to:
- Trời ơi! Làm người mà thế này thì làm cái đ. gì!
Thốt xong thì hết nói được tiếng người, hình chồn hiện lại như xưa!
Người già chuyện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét