Tiến hoá chăng?
SGTT.Vn - Bạn là người yêu thích những cái mới, bạn thích khám phá thế giới khoa học kỹ thuật với muôn vàn điều kỳ diệu của nó. Nhiều lần ngồi trên một đôi cánh bay, bạn ước chi ngôi nhà mình cũng có lúc chắp cánh thế này, bạn sẽ là cơ trưởng, vợ bạn sẽ có thân hình đẹp đẽ của cô tiếp viên kia còn lũ con của bạn, làm sao huấn luyện chúng thành những hành khách ngoan ngoãn nhỉ? Bạn băn khoăn quá, nếu mình mà lái một ngôi nhà bay, đám con thừa hưởng có nhân thêm bản tính hiếu kỳ say mê của bạn chúng sẽ làm gì trong ngôi nhà ấy? Chúng sẽ mở cửa sổ để thò tay ra chạm mây hay chúng sẽ cuộn tròn trong chăn ngủ vì chuyện một ngôi nhà bay, đối với chúng cũng không có gì ầm ĩ!
Trở lại đời thực, hiện bạn đang sống trong một căn hộ chung cư mua lại của người tái định cư. Nghĩ về công nghệ, mỗi khi chiều về, nhấc đôi chân mệt mỏi lên từng bậc cầu thang, bạn thấy cuộc đời coi vậy mà đuối. Bạn chỉ ước ao nơi mình ở có được một cái thang máy! Một lần, vì phơi đồ ngoài bancông rồi thơ thẩn chăm chút mấy cái hoa trồng trong chậu nhỏ, vợ bạn không nghe tiếng bạn gõ cửa để mừng rỡ chạy ra mở đón chồng về như thường lệ, bạn thì không thể cắm chìa vào ổ khoá cửa vì nàng đang cắm một chìa như thế ở phía trong. Bạn đứng tựa lưng vào tường, nghĩ về phim… Hàn Quốc. Phim Hàn Quốc nhà cao cửa rộng, khách đến nhấn chuông thì người trong nhà chạy đến nhìn vô màn hình để xem ai đang đến thăm mình. Chủ nhà nhấn nút một cái, cửa mở tự động, khách bước qua một khoảng sân rộng, rồi bước vô nhà, chủ khách nghiêm trang cúi đầu chào nhau! Ngôi nhà thì tân kỳ hiện đại, con người thì giao tiếp đậm văn hoá truyền thống. Chuyện văn hoá giao tiếp bạn tạm bỏ qua, mỗi xứ một kiểu, bạn chỉ thèm khát ngôi nhà, trời ơi chừng nào mình có được một ngôi biệt thự như thế, à không, mộng mơ một ngôi biệt thự như thế hơi quá với đồng lương hiện tại, bạn quyết thầm trong bụng, bạn mà trúng số, thứ đầu tiên bạn mua sẽ là cái chuông cửa có kèm màn hình như thế. Mỗi khi nghĩ về cái chuông cửa có màn hình, trí não bạn như có luồng điện xẹt qua, hình ảnh lũ chó của cha bạn lại hiển hiện.
Từ khi bạn bé tí, bạn đã có một lũ chó làm bạn. Cha bạn không hiểu vì đâu, rất yêu chó nên nhà lúc nào cũng không dưới bốn con. Khách đến chơi nhà, còn tuốt ngoài đầu ngõ chúng đã sủa um lên, cha bạn, nghe tiếng chó sủa thì biết khách thân sơ thế nào. Khách có hình dung gian manh chúng sủa khác, khách phụ nữ chúng sủa khác còn con cháu trong nhà chúng sủa khác. Hôm ấy, bạn đứng ngay trước cửa nhà mình mà không vô được, thấy hình dáng vợ nhờ rèm cửa lay động nhưng vì nàng đang phơi đồ nên điện thoại cũng đâu có kề bên. Trong cơn khó chịu vô cớ, bạn thấy mình như mắc kẹt giữa một lũ chó và cái chuông cửa có gắn màn hình. Bạn chán mình thấy ớn, bạn oải quá trong cái thế kẹt lạ lùng này. Bạn ghét cái đẳng cấp dở dở ương ương của mình, giàu không ra giàu, nghèo không ra nghèo. Thành thị nửa mùa, mà quê nhà thì đã xa tít tắp, không có con chó nào quẫy đuôi mừng bạn về mà khả năng sắm một thiết bị hiện đại có thể nhận ra bản mặt râu ria của bạn để tự động mở cửa thì chưa… trúng số.
Nhà bạn có cái tivi mỏng lét, hình ảnh HD rõ tới cọng lông chân cô diễn viên, mỗi tháng trả hơn trăm ngàn đã coi được gần trăm kênh. Chưa tới 20 năm mà công nghệ phát triển chiếc tivi làm cho chuyện cái tivi của ngôi nhà tuổi thơ bạn, mỗi lần xem phải có người đứng xoay cột ăngten bằng tre, vừa xoay vừa xả volume: rõ chưa! rõ chưa! Ở trong cũng hết công suất: được rồi, ngược lại một chút, lố rồi lố rồi! như là chuyện ngày xửa ngày xưa Mai An Tiêm bị đày ra hoang đảo. Không theo vòng tròn, công nghệ phát triển theo vòng xoáy trôn ốc, vòng xoáy mỗi ngày một to ra, không lặp lại, vòng này tiếp nối vòng kia và sau khi đi được một vòng, chúng cách nhau một vài zem sáng tạo. Chiếc vòng to ra để làm gì? Bạn đồ rằng để chạm vào một bờ vai ai đó đang mỏi mệt, để cơ hội tiếp cận công nghệ của nhiều người hơn trở nên dễ dàng hơn. Thi thoảng bạn có nghe nói công nghệ cần phải liên tục phát triển, chẳng qua là vì túi tiền của một tập đoàn, một đế chế nào đó. Bạn là người mộng mơ, nên lăn tăn lắm về điều này.
Những chiều đông lạnh, bạn tắm bằng dòng nước ấm nóng của chiếc máy nước nóng giá chừng triệu mấy thì nôn nao nhớ hình ảnh mẹ mình đang khum người nhóm củi đun ấm nước để pha cho bạn tắm, bạn nhớ nước tắm thơm hương hoa bưởi mà lòng nghe xốn xang thương mẹ. Công nghệ máy móc mỗi ngày mỗi trở nên phổ thông, bạn không phải tốn nhiều tiền mà khoảng cách sướng khổ của thế hệ bạn và cha mẹ mình sao mà cách xa nhau kinh khủng. Thứ gì cũng khiến bạn nhớ những giọt mồ hôi ròng ròng trên trán mẹ, khi bà giặt đồ, khi bà ngồi quạt cho giấc ngủ anh em bạn dài hơn. Bạn nhớ cái vịm bằng sành mẹ bạn đánh trứng làm bánh cuối năm, nhớ cái nồi gang có than bên dưới và trên nắp vung, mẹ bạn khéo léo gắp từng cục than hồng đặt lên cho bánh nở đều. Giờ, nhà bạn có máy giặt, máy lạnh, bếp nhà bạn là bếp hồng ngoại, vợ bạn có máy xay, máy đánh trứng. Thứ gì cũng chỉ cần chạm hoặc nhấn nút là xong. Còn cái chuông cửa có màn hình bạn đã tìm hiểu rồi, giá một cái không phải là quá khả năng, nhưng vì vợ bạn không chịu, nàng nói thích nghe tiếng gõ cửa điềm đạm của bạn, thích nghe tiếng con trai bước một lần hai bậc cầu thang rồi nhảy loi choi chờ mẹ mở cửa nơi thềm nghỉ nên nàng không đồng thuận chi tiền! Hồi mới sinh đứa con thứ hai, bạn muốn học theo Tây, muốn bé con ở phòng riêng để tạo tính độc lập, dỗ ngủ đã có máy tạo ánh sáng và âm thanh ru ngủ, phần an nguy thì có vài cái máy canh nhịp tim, canh bé khóc (bạn là người say công nghệ mà) nhưng vợ bạn không là không. Con phải ngủ với mẹ đến ba tuổi, tính độc lập, dạy bằng cách khác. Sau này, bạn thầm cảm ơn vợ mình vì chống đối này, nhiều lần ôm con vào lòng dỗ cho bé ngủ, hít mùi trẻ con đầy lồng phổi, bạn thấy không giao con cho mấy cái máy canh chừng vậy mà sáng suốt ghê.
Mỗi ngày các nhà khoa học trên hành tinh này vẫn nuôi khao khát sáng chế ra những thiết bị phục vụ con người. Thiết bị dù có dở hơi với người này nhưng cũng sẽ có người kia chịu mua. Một cái máy điều hoà nhiệt độ nhờ hệ thống quạt đảo toả hơi đều khắp phòng khiến người sản xuất mừng rỡ vui cười, vậy mà sau đó, họ nhíu mày vì như vậy thì tốn điện quá, làm sao cho cái máy lạnh biết “mụ ấy, cha ấy” đang ở đâu để phà hơi lạnh cho đúng mục tiêu. Tủ bàn giường chiếu gì kệ chúng, con người phải là mục đích tối thượng. Và họ đã làm được một cái máy lạnh như thế, (chỉ thắc mắc là, người đẹp thì máy lạnh có ưu ái hơn không). Mọi công nghệ sinh ra là để phục vụ con người, đôi khi tàn sát tự nhiên, có thể vì mục đích ngớ ngẩn nào đó, nhưng cuối cùng, đối tượng thụ hưởng nhiều nhất vẫn là con người- động vật khôn ngoan (và ranh ma?) nhất hành tinh. Công nghệ đã phát triển như vũ bão trong hơn một thế kỷ nay, phát triển đến nỗi, có người lo ngại, theo thuyết tiến hoá của Darwin, cái gì không xài sẽ lụn bại rồi biến mất dần. Sợ rằng, một mỹ nhân chân dài tới nách mà tay thì “tiến hoá” chỉ còn một ngón, để đeo nhẫn kim cương đồng thời bấm nút thiết bị!
Bài: Trương Gia Hoà
minh hoạ: leftstudio
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét